Nguồn gốc của nến

Nến đóng một vai trò rất quan trọng trong việc cung cấp ánh sáng, tạo hương thơm, trang trí cũng như một liều thuốc nhẹ giúp đầu óc con người thư thái, tinh thần thoải mái hơn. Không những thế, nến còn đồng hành cùng con người trong suốt quá trình phát triển với bề dày lịch sử hơn 500 năm. Tuy ai cũng chỉ nghĩ rằng nến được làm từ sáp và có dây bấc nến ở giữa để thắp sáng, nhưng sự thật là nến cũng có nguồn gốc và lịch sử phát triển.

Theo một số nguồn tin cho biết, thì nến được người Ai Cập cổ đại phát minh và sử dụng đầu tiên. Họ thường dùng nến lõi bấc hoặc đuốc, loại này được chế tạo bằng cách ngâm ruột cây tranh (dùng để lợp mái nhà thay cho dây bấc nến bây giờ) trong mỡ động vật đã được nấu chảy, sau đó dùng để thắp sáng. Người La Mã được công nhận là đã phát triển nến bởi họ sử dụng nến rất nhiều trong việc thắp sáng hàng ngày, khi đi du lịch hay thắp sáng nhà thờ vào ban đêm.

Lớp mỡ cứng quanh thận cừu và ngựa được xem là thành phần chính trong nến lúc bấy giờ của người Ai Cập và La Mã. Thậm chí có những quốc gia còn sử dụng cả dầu cá đặc biệt là dầu cá voi bởi đặc tính không mùi, khả năng cháy lâu cũng như khhong bị mềm hay cong dưới sức nóng của thời tiết tác động. Thế nhưng loại dầu này không được sử dụng rộng dãi do dầu cá thường rất khó kiếm. Sau này họ thay thế mỡ động vật bằng sáp ong. Đây là một chất liệu được lấy từ tổ ong và khắc phục được tất cả các nhược điểm của mỡ động vật như khó kiếm, mùi khó chịu khi đốt, tỏa nhiều khói, thời gian cháy ít. Ngược lại, giá thành của chúng lại khá cao vậy nên trong thời kì này chỉ có những người nhà giàu mới đủ điều kiện mua và sử dụng chúng. Làm nến bằng sáp ong có thể coi là một bước ngoặt mới cho quá trình sản xuất nến lúc bấy giờ. Những người phụ nữ Châu Mĩ đã tìm ra cách đốt những quả thanh mai hơi xanh xám để tạo ra mùi thơm, đồng thời cũng có tác dụng thắp sáng khá hiệu quả. Tuy nhiên việc chiết xuất các chất từ cây thanh mai rât mất công, do đó mà tính phổ biến của nó giảm dần.

                     

Cách làm nến hiện tại được tác động từ những phát triển quan trọng nhất trong thế kỷ 19. Tiêu biểu nhất là vào năm 1834, nhà sáng chế  Joseph Morgan đã giới thiệu một chiếc máy giúp làm nến khuôn bằng cách sử dụng một chiếc xi-lanh có van di chuyển để đẩy nến ra khỏi khuôn khi nến đã chắc và thành hình. Đến năm 1850, parafin đã được biết đến với cách làm nến tiết kiệm và hiệu quả nhất. Parafin là một chất hóa học được làm từ dầu và than đá phiến. Quy trình sản xuất lại vô cùng đơn giản: bạn chỉ cần chưng cất phần còn lại của dầu thô đã được tinh luyện. Sáp nến sau khi hoàn thành, sáp nến có màu xanh trắng khi cháy và không tỏa ra mùi khó chịu. Điều làm nên tính phổ biến của chất này chính là điểm nóng chảy thấp và đã được chứng minh qua việc tìm ra axit stearic. Axit stearic được sản xuất hàng loạt và sử dụng song song với parafin trong việc làm nến nhờ đặc tính cứng của nó. Sự ra đời của bóng đèn năm 1879 đã làm hoạt động sản xuất nến giảm sút kéo dài đến cuối thế kỷ thì tính phổ biến của nó lại một lần nữa nổi lên.

Trong suốt nửa đầu thế kỷ 20, nhờ sự lớn mạnh của nền công nghiệp chế biến thịt hộp và dầu lửa của Mỹ mà hoạt động sản xuất nến lại tăng nhanh một cách chóng mặt. Cùng theo đó là sự gia tăng việc sản xuất các sản phẩm đóng vai trò là thành phần cơ bản của nến lúc bấy giờ.

Cho đến bây giờ thì nến không còn là nguồn ánh sáng chủ yếu của con người nữa, thế nhưng nến vẫn được sử dụng phổ biến trong đời sống. Kèm theo đó là sự đa dạng trong màu sắc, hình dáng, hương thơm hay mục đích sử dụng. Thật không khó để bắt gặp một hội trường dùng nến để trang trí, một spa dùng nến để massage, một quán trà dùng nến để đốt tinh dầu, hay trong những lần tỏ tình của các cô cậu học trò,…

Tuy rằng ngày nay có rất nhiều phát minh cho con người sử dụng trong việc thắp sáng, nhưng nến vẫn đóng một vai trò chủ chốt  quan trọng trong đời sống con người trong nhiều lĩnh vực.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.